Tâm sự cùng các bạn về lớp tôi, trường tôi!
Đăng ngày 07/04/2017
3.888 lượt xem

Thấm thoát mà đã 4 năm rồi các bạn ơi! Kể từ khi tôi bước chân vào ngôi trường Đại học Đại Nam. Nhớ ngày đó, Ba dẫn tôi lên nộp hồ sơ nhập trường, từ tỉnh lẻ, lần đầu tiên bước chân ra Hà Nội, bao nhiêu bỡ ngỡ, bao nhiêu ngạc nhiên của một cậu học sinh gầy gò mỏng manh, yếu đuối và nhút nhát.
Thấm thoát mà đã 4 năm rồi các bạn ơi! Kể từ khi tôi bước chân vào ngôi trường Đại học Đại Nam. Nhớ ngày đó, Ba dẫn tôi lên nộp hồ sơ nhập trường, từ tỉnh lẻ, lần đầu tiên bước chân ra Hà Nội, bao nhiêu bỡ ngỡ, bao nhiêu ngạc nhiên của một cậu học sinh gầy gò mỏng manh, yếu đuối và nhút nhát.
Ngày lên nộp hồ sơ vào trường, Hà Nội đón Ba con tôi bằng một cơn mưa rào của mùa hè, mưa tầm tã cả ngày, hai Ba con ướt nhẹp dù cho có mặc áo mưa, vào gặp thầy Châu (Trưởng phòng QLSV) mà run cầm cập vì lạnh. Mới đó mà giờ đã là sinh viên năm 4 rồi, cũng đã gắn bó với ngôi trường này một khoảng thời gian đủ dài, đủ lâu để yêu, để thương nó và coi nó là một phần của tuổi thanh xuân này.
Ngành Kiến trúc của tôi, năm đó tôi học là khóa đầu tiên, dám chắc rằng tất cả các bạn cùng lớp tôi đều vào đây là do không thi đỗ trường mà mình mong muốn, tôi cũng vậy, không ngoại lệ, trượt Đại học Kiến Trúc. Ngày biết điểm thi đại học, cũng đã khóc một mình không dám nói với ai, Ba Mẹ chẳng trách câu nào, càng thấy buồn hơn. Cứ nghĩ rằng ước mơ trở thành một kiến trúc sư sẽ bị dừng lại tại đây. May mắn cho tôi là năm đó trường mình bắt đầu tuyển sinh ngành Kiến trúc khóa đầu tiên, khi được nhận vào học mà trong lòng không khỏi nghi ngờ vì nghe mọi người nói trường dân lập đào tạo không tốt, nhưng càng ngày, càng học thì thấy tất cả đều do nỗ lực của mình thôi, chứ học ở đâu mà lười thì kết quả vẫn vậy.
Khóa của tôi là khóa đầu tiên, nhưng có lẽ đó lại là điều may mắn cho chúng tôi, vì chúng tôi được thầy cô trong trường tạo điều kiện cho rất nhiều. Đó là động lực giúp chúng tôi cố gắng hơn mỗi ngày, và trên tất cả, hơn thế nữa chúng tôi lại được thầy Vũ Khôi chủ nhiệm và giảng dạy, với kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề, thầy đã từng bước dẫn dắt chúng tôi trưởng thành, từng bước dạy chúng tôi cách làm việc, cách học nghề, cách ứng xử, giao tiếp… để sau này ra đi làm, chúng tôi không thua kém hơn so với các bạn trường Kiến trúc và các trường đào tạo Kiến trúc khác.
Lớp tôi, tuy không được đông so với các lớp ở khoa khác trong trường, nhưng trong mọi hoạt động của trường, chúng tôi đều tích cực, nhiệt tình tham gia và với quyết tâm cao nhất để có giải thưởng của trường như: các hoạt động phong trào, hoạt động Đoàn Thanh niên, cắm trại, đá bóng và văn nghệ... Một tập thể đoàn kết, luôn có nhau trong lúc khó khăn, đã từng đi khắp miền đất nước cùng nhau, như một gia đình vậy. Những lần đi dã ngoại, đi thực tế, đi tham quan cùng nhau, những lần đi vẽ ghi, rồi tuyệt vời nhất là lần đi xuyên Việt, có lẽ đó sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời mà tất cả chúng tôi sẽ không bao giờ quên được.
Ngày lên nộp hồ sơ vào trường, Hà Nội đón Ba con tôi bằng một cơn mưa rào của mùa hè, mưa tầm tã cả ngày, hai Ba con ướt nhẹp dù cho có mặc áo mưa, vào gặp thầy Châu (Trưởng phòng QLSV) mà run cầm cập vì lạnh. Mới đó mà giờ đã là sinh viên năm 4 rồi, cũng đã gắn bó với ngôi trường này một khoảng thời gian đủ dài, đủ lâu để yêu, để thương nó và coi nó là một phần của tuổi thanh xuân này.
Ngành Kiến trúc của tôi, năm đó tôi học là khóa đầu tiên, dám chắc rằng tất cả các bạn cùng lớp tôi đều vào đây là do không thi đỗ trường mà mình mong muốn, tôi cũng vậy, không ngoại lệ, trượt Đại học Kiến Trúc. Ngày biết điểm thi đại học, cũng đã khóc một mình không dám nói với ai, Ba Mẹ chẳng trách câu nào, càng thấy buồn hơn. Cứ nghĩ rằng ước mơ trở thành một kiến trúc sư sẽ bị dừng lại tại đây. May mắn cho tôi là năm đó trường mình bắt đầu tuyển sinh ngành Kiến trúc khóa đầu tiên, khi được nhận vào học mà trong lòng không khỏi nghi ngờ vì nghe mọi người nói trường dân lập đào tạo không tốt, nhưng càng ngày, càng học thì thấy tất cả đều do nỗ lực của mình thôi, chứ học ở đâu mà lười thì kết quả vẫn vậy.
Khóa của tôi là khóa đầu tiên, nhưng có lẽ đó lại là điều may mắn cho chúng tôi, vì chúng tôi được thầy cô trong trường tạo điều kiện cho rất nhiều. Đó là động lực giúp chúng tôi cố gắng hơn mỗi ngày, và trên tất cả, hơn thế nữa chúng tôi lại được thầy Vũ Khôi chủ nhiệm và giảng dạy, với kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề, thầy đã từng bước dẫn dắt chúng tôi trưởng thành, từng bước dạy chúng tôi cách làm việc, cách học nghề, cách ứng xử, giao tiếp… để sau này ra đi làm, chúng tôi không thua kém hơn so với các bạn trường Kiến trúc và các trường đào tạo Kiến trúc khác.
Lớp tôi, tuy không được đông so với các lớp ở khoa khác trong trường, nhưng trong mọi hoạt động của trường, chúng tôi đều tích cực, nhiệt tình tham gia và với quyết tâm cao nhất để có giải thưởng của trường như: các hoạt động phong trào, hoạt động Đoàn Thanh niên, cắm trại, đá bóng và văn nghệ... Một tập thể đoàn kết, luôn có nhau trong lúc khó khăn, đã từng đi khắp miền đất nước cùng nhau, như một gia đình vậy. Những lần đi dã ngoại, đi thực tế, đi tham quan cùng nhau, những lần đi vẽ ghi, rồi tuyệt vời nhất là lần đi xuyên Việt, có lẽ đó sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời mà tất cả chúng tôi sẽ không bao giờ quên được.
.png)
Đoàn sinh viên KTR07-08 tham quan Lăng Khải Định – Huế tháng 02/2016
Đấy là ngày đầu tiên của chuyến xuyên Việt, chúng tôi đã đặt chân đến Huế, không thể tả nổi niềm hạnh phúc và vui sướng của mọi người vỡ òa như thế nào trong suốt chuyến đi. Chỉ trong vòng 16 ngày ngắn ngủi thôi, cả lớp chúng tôi bên nhau, ăn ngủ cùng nhau trong suốt một chặng đường dài mà dám chắc rằng sau này sẽ chẳng bao giờ có chuyến đi nào như vậy được nữa.
.png)
.png)
.png)
Chúng tôi trên bãi tắm VINPELEN- Nha Trang tháng 02/2016
.png)
Tác phẩm Nhà Rông tại Hội trại truyền thống DNU, đoạt giải nhì
.png)
.png)
Những lần đi vẽ ghi ở Sa Pa, những buổi cắm trại đầy kỉ niệm, những lần nhậu nhẹt xả hơi sau mỗi bài đồ án cùng tất cả thành viên của lớp, ở đâu ra được những điều đó ngoài lớp Kiến trúc của tôi - KTR 07-01. Tất cả chúng tôi, mỗi thành viên, mỗi người đều mang trong mình những ước mơ, những mục tiêu riêng, nhưng có một điểm chung lớn nhất, chúng tôi đang học cùng nhau, đều muốn trở thành kiến trúc sư. Điều đó đã gắn kết chúng tôi lại với nhau trong suốt 4 năm qua, học hỏi nhau từng ngày, được thầy Khôi chỉ bảo tận tình; một môi trường tốt như vậy có lẽ sẽ chẳng tìm thấy ở đâu cả.
Trường tôi – Đại học Đại Nam, có thể không lớn, không to được như nhiều trường khác, có thể chưa có danh tiếng như những trường đại học lâu năm, nhưng với chúng tôi, những người đã và đang học tập tại đây, chúng tôi đều yêu mến nơi này, còn với riêng tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ hối hận khi bước chân vào học tại nơi đây! ĐẠI NAM MẾN YÊU của tôi.
Các bạn yêu quý của tôi! Những người yêu nghề Kiến trúc, muốn học Kiến trúc, muốn trở thành Kiến trúc sư thực thụ - nghề luôn làm đẹp, làm sướng cho mình, cho người, cho đời - Hãy đến với Trường tôi – Đại học Đại Nam!
Đồng Thế Anh
Lớp KTR07 - Khoa XD-KTR
ĐẠI HỌC ĐẠI NAM
Trường tôi – Đại học Đại Nam, có thể không lớn, không to được như nhiều trường khác, có thể chưa có danh tiếng như những trường đại học lâu năm, nhưng với chúng tôi, những người đã và đang học tập tại đây, chúng tôi đều yêu mến nơi này, còn với riêng tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ hối hận khi bước chân vào học tại nơi đây! ĐẠI NAM MẾN YÊU của tôi.
Các bạn yêu quý của tôi! Những người yêu nghề Kiến trúc, muốn học Kiến trúc, muốn trở thành Kiến trúc sư thực thụ - nghề luôn làm đẹp, làm sướng cho mình, cho người, cho đời - Hãy đến với Trường tôi – Đại học Đại Nam!
Đồng Thế Anh
Lớp KTR07 - Khoa XD-KTR
ĐẠI HỌC ĐẠI NAM
Bài viết mới nhất
Xem tất cả Bài viết
Bài viết liên quan
Xem tất cả Bài viết liên quan