Mới đấy thôi mà bốn năm đại học trôi qua nhanh quá. Nhớ ngày nào năm thứ nhất nhìn ai cũng xa lạ, vậy mà giờ đã năm cuối sắp ra trường. Nhớ, sẽ rất nhớ những tiếng gọi mày tao thân thiết từ thuở nào.
Hoàng Phương Thảo, TA08-01
Mới đấy thôi mà bốn năm đại học trôi qua nhanh quá. Nhớ ngày nào năm thứ nhất nhìn ai cũng xa lạ, vậy mà giờ đã năm cuối sắp ra trường. Nhớ, sẽ rất nhớ những tiếng gọi mày tao thân thiết từ thuở nào.
Đại học là nơi khiến ta hiểu ra rằng tình bạn cho ta nhiều trải nghiệm nhất. Những đứa trẻ xa nhà, từ những vùng miền khác nhau lên thành phố học tập, phải tự lập và biết dựa vào nhau mà sống.
Mới đấy thôi mà bốn năm đại học trôi qua nhanh quá. Nhớ ngày nào năm thứ nhất nhìn ai cũng xa lạ, vậy mà giờ đã năm cuối sắp ra trường. Nhớ, sẽ rất nhớ những tiếng gọi mày tao thân thiết từ thuở nào.
Đại học là nơi khiến ta hiểu ra rằng tình bạn cho ta nhiều trải nghiệm nhất. Những đứa trẻ xa nhà, từ những vùng miền khác nhau lên thành phố học tập, phải tự lập và biết dựa vào nhau mà sống.
.png)
Những tháng năm của thời sinh viên đáng trân trọng biết bao. Chỉ có những đứa bạn thân mới có thể chăm sóc bạn ốm khi bạn xa nhà, chỉ có chúng nó mới đủ kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của bạn, giúp bạn vượt qua những khó khăn.
Bốn năm đại học trôi qua. Những ngày đi học cuối, chưa bao giờ cảm giác yêu trường, yêu lớp lại nôn nao, xôn xao đến thế. Bản thân chỉ mong ngày nào cũng được đi học dù biết rằng rồi tất cả sẽ mỗi đứa mỗi nơi và tất cả sẽ chỉ là kỉ niệm. Hà Nội buồn đến lạ, có những nỗi nhớ đến nao lòng.
Tôi sẽ nhớ những tiết học cùng nhau ngồi chờ giờ ra chơi để rủ nhau đi ăn vặt vì những đứa đi học muộn chẳng kịp ăn sáng. Hay cứ nghĩ đến những lúc bạn nào học giỏi chỉ bài cho bạn học yếu mà tôi lại nghĩ lớp tôi giống gia đình nhỏ vậy, gần như anh em ruột thịt. Ngoài những kỉ niệm trong lớp, tôi lại nhớ những kỷ niệm khi lớp tôi tham gia hoạt động phong trào do trường tổ chức, nhờ đó, mà lớp tôi gắn bó hơn, mang về bao giải thưởng lớn nhỏ.
.png)
Nghĩ đến thời khắc rời xa mái trường, tôi lại buồn vì sắp đến ngày mà chúng tôi sẽ chia tay nhau. Không còn những ngày đi học gọi nhau í ới, không còn những buổi tụm năm tụm bảy buôn dưa lê dưa chuột, ăn vặt, cười khúc khích, chẳng còn những nỗi lo lắng hỏi nhau những câu như: Thi gì thế cậu ơi? Ôn bài nào đấy mày? Bài tập về nhà là làm những gì thế hả cậu? Mày ơi hôm nay thi làm được bài không? Và không còn những ngày phát động phong trào, những ngày tháng được cùng nhau luyện tập vất vả để chuẩn bị cho giây phút đứng trên sân khấu tỏa sáng hết mình.
Kỳ học cuối cùng cũng là lúc tôi đi thực tập tốt nghiệp. Tôi đã có cơ hội được trải nghiệm các kỹ năng mềm trong môi trường làm việc tập thể, tích lũy được kinh nghiệm và có thể biết được công việc nào thực sự thích hợp cũng như hiểu rõ được điểm mạnh và điểm yếu của bản thân. Điều tôi thu nhận được là sự tự tin, trưởng thành, từ việc nghĩ mình không làm được nhưng nếu cố gắng hết sức thì đều có thể thực hiện và tôi càng có thêm niềm tin vào bản thân.
Cảm ơn DNU đã mở rộng cánh cửa, đón chúng em từ những ngày đầu bỡ ngỡ, tạo điều kiện đầy đủ về cơ sở vật chất cũng như môi trường học tập hiện đại, để giờ đây chúng em có thể tự tin bước ra đời với tấm bằng Đại học, và quan trọng hơn cả là những trang bị đầy đủ về mọi mặt tri thức cũng như vốn sống, lẽ làm người.
Cuối cùng, em xin được gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các thầy cô - những người cha, người mẹ hiền thứ hai của chúng em - những người đã dành cả tâm huyết và cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người. Nhìn lại một chặng đường, có thể nói rằng, chúng em đã có những tháng năm thật rực rỡ.
Kỳ học cuối cùng cũng là lúc tôi đi thực tập tốt nghiệp. Tôi đã có cơ hội được trải nghiệm các kỹ năng mềm trong môi trường làm việc tập thể, tích lũy được kinh nghiệm và có thể biết được công việc nào thực sự thích hợp cũng như hiểu rõ được điểm mạnh và điểm yếu của bản thân. Điều tôi thu nhận được là sự tự tin, trưởng thành, từ việc nghĩ mình không làm được nhưng nếu cố gắng hết sức thì đều có thể thực hiện và tôi càng có thêm niềm tin vào bản thân.
Cảm ơn DNU đã mở rộng cánh cửa, đón chúng em từ những ngày đầu bỡ ngỡ, tạo điều kiện đầy đủ về cơ sở vật chất cũng như môi trường học tập hiện đại, để giờ đây chúng em có thể tự tin bước ra đời với tấm bằng Đại học, và quan trọng hơn cả là những trang bị đầy đủ về mọi mặt tri thức cũng như vốn sống, lẽ làm người.
Cuối cùng, em xin được gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các thầy cô - những người cha, người mẹ hiền thứ hai của chúng em - những người đã dành cả tâm huyết và cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người. Nhìn lại một chặng đường, có thể nói rằng, chúng em đã có những tháng năm thật rực rỡ.
Bài viết mới nhất
Xem tất cả Bài viết
Bài viết liên quan
Xem tất cả Bài viết liên quan